Bên ngoài luồng hàn khí, trán Triệu Vong Cực lấm tấm mồ hôi, hắn hiểu rõ tính nết của đám sư huynh đệ này.
Nếu không phải lúc này bỏ chạy có thể bị con cóc kia để mắt tới, e là đã sớm tan tác như ong vỡ tổ.
“Không đủ sao?”
Hắn vung từng nắm Huyết Tinh Thạch để ngăn con cóc kia bỏ chạy, một bên thì siết chặt Minh Phủ Lệnh:

