Lý Nhai mở mắt, phát hiện mình rơi xuống một vùng đại địa hoang vu. Ngẩng đầu nhìn lên, thương khung đen kịt, chỉ lác đác vài vì tinh tú điểm xuyết, mảnh thiên địa này vô cùng cô tịch, lạnh lẽo.
Hắn ngước mắt nhìn, thấy từng bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi trên đại địa này.
Khi hắn thấy vài vị Thánh nhân trong số đó, sắc mặt có chút không tự nhiên.
“Vẫn không bằng bọn họ sao?”

