Không xa, Ngộ Tâm, Tiểu Xuyên, Đường Dư đang treo đèn lồng, dán giấy đỏ, Diệp Lan đang chuẩn bị đồ ăn, Tô Hàn đang kiểm tra từng khu vườn.
Chân Thấm nghe xong, trên mặt lộ vẻ mong chờ.
Về ý nghĩa lễ mừng năm mới, mấy ngày trước Cố An đột nhiên nhớ đến, hắn nghe mọi người ở Dược Cốc trò chuyện về quê hương của mình, hắn không khỏi nhớ đến nhà mình ở trái đất kiếp trước, cũng đón năm mới, thế là quyết định lễ mừng năm mới, làm ngày lễ đầu tiên của Huyền Cốc.
Sau này có thể sắp xếp thêm những ngày lễ khác, để cuộc sống ở Dược Cốc không buồn tẻ.
Chỉ là không biết nhân gian này có còn người xuyên không từ trái đất nữa hay không?
Cố An âm thầm suy nghĩ, sở dĩ hắn bịa chuyện được nghe lão nhân kể về lễ mừng năm mới, chính là để đề phòng trước.
Đúng lúc này, Cố An nhíu mày, hắn nắm bắt được hai luồng khí tức khiến hắn khó chịu đang đến gần Huyền Cốc, cách xa chưa đến mười dặm.
Tu vi của hai người đó đều ở cảnh giới Trúc Cơ, chỉ là khí tức lộ ra rất nồng mùi máu tanh.
Bọn họ đã giết rất nhiều người!
Đại hội ngoại môn thiên hạ sắp bắt đầu, chẳng lẽ là ma tu đến bái phỏng?
Cố An âm thầm cầu nguyện, hi vọng đối phương đừng vào Dược Cốc của bọn họ.
Thế nhưng, sợ cái gì liền gặp cái đó, hai người kia lao thẳng tới Huyền Cốc, không lâu sau, bóng dáng bọn họ xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn xuống Dược Cốc.
Đây là một nam một nữ, đều mặc áo bào màu tím sẫm, khí chất của hai người đều yêu mị, dù là ban ngày, trông cũng giống lệ quỷ.
Nữ tử kia dáng người uyển chuyển, trang điểm đậm trên mặt, móng tay dài như móng vuốt, nàng che miệng cười nói: "Từ Lang, cách ngoại môn Thái Huyền Môn không xa, sao không nghỉ tạm ở đây? Thuận tiện hỏi thăm tin tức từ những tên đệ tử tạp dịch ở đây."
Nam tử đứng bên cạnh dáng người khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng, đội mũ tím, trên mỏm tím khảm một viên bảo thạch màu đỏ, giống như một con mắt dựng thẳng màu đỏ tươi.
"Một lũ luyện khí cỏ rác, có thể hỏi được gì từ miệng bọn chúng chứ?" Nam tử mặc áo tím lạnh lùng nói.
Hắn đến từ Vạn Âm Giáo, gọi là Từ Như Dạ, lần này cùng đạo lữ Thiền Cơ đến dự đại hội ngoại môn thiên hạ.
Thiền Cơ cười nói: "Mấy tên Thái Huyền Môn kia, ngươi cũng không phải không biết, không có thực lực, nhưng thích lấy nhiều đánh ít, nếu chúng ta đến đó sớm, chắc chắn sẽ bị phiền phức quấn thân, dừng lại ở đây một chút cũng tốt."
Từ Như Dạ nghe xong, cảm thấy có lý, sau đó nhảy xuống, Thiền Cơ theo sát phía sau.
Ánh mắt Cố An đảo qua, lập tức ném ra tuổi thọ tra xét.
[ Từ Như Dạ (Trúc Cơ cảnh chín tầng): 67/389/920 ]
[ Thiền Cơ (Trúc Cơ cảnh bảy tầng): 74/370/605 ]
Xem ra đều là thiên tài.
Cố An đứng dậy, Chân Thấm không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn, vừa nhìn thấy Từ Như Dạ, Thiền Cơ, nàng sợ hãi vội vàng trốn ra sau lưng sư phụ.
Tiểu Xuyên, Ngộ Tâm, Đường Dư cũng chú ý tới hai ma tu, bọn họ lập tức bỏ công việc trên tay, chạy về phía Cố An.
Từ Như Dạ và Thiền Cơ hạ xuống vườn dược thảo, ánh mắt bọn họ lướt qua những cây dược thảo, khiến Cố An căng thẳng trong lòng.
Trị an của Thái Huyền Môn quá kém!
Gần đến thịnh hội thế này, lại không điều động đệ tử tuần tra?
Cố An âm thầm chửi bới, dĩ nhiên, hắn cũng hiểu, giá trị của Huyền Cốc đối với Thái Huyền Môn chẳng qua cũng chỉ như vậy, nơi đây trồng toàn dược thảo cấp thấp, chuyên phục vụ cho ngoại môn.
Thiền Cơ quay lại, nhìn Cố An, hỏi: "Ai là cốc chủ ở đây?"
Cố An đi ra, chắp tay nói: "Là ta, không biết hai vị tiền bối đến đây, có việc gì không?"
Thiền Cơ ném cho Cố An một ánh mắt đưa tình, cười hỏi: "Tiểu ca, phu thê hai người chúng ta đến Thái Huyền Môn dự đại hội thiên hạ, muốn nghỉ lại mấy ngày trong cốc của các ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Ánh mắt Từ Như Dạ nhìn Diệp Lan, Chân Thấm sau lưng Cố An, ánh mắt lạnh lẽo khiến hai nữ tử thấp thỏm bất an, Diệp Lan nhíu mày, chắn trước mặt Chân Thấm.
Cố An không vui trong lòng, nhưng hắn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đang đến gần.
Hắn mở miệng hỏi: "Xin hỏi hai vị đến từ môn phái nào?"
Ánh mắt Thiền Cơ lạnh lẽo, định lên tiếng.
"Còn nói nhảm với hắn làm gì, chúng ta muốn ở, với tu vi luyện khí cảnh tầng năm của hắn cũng đuổi được chúng ta đi sao?" Từ Như Dạ không nhịn được.
Một luồng sát khí đáng sợ bùng nổ từ trong cơ thể hắn, khiến tất cả mọi người gượng gạo, như rơi vào hầm băng.
"Chẳng lẽ hai người Vạn Âm Giáo muốn đối địch với Thái Huyền Môn sao?"
Một giọng nói lạnh lùng trên không truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lý Tuyền Ngọc dẫm trên phi kiếm, đứng giữa gió, tựa như tiên tử hạ phàm.
"Lý Tuyền Ngọc!" Thiền Cơ nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói ra cái tên này.
