Hà Nguyệt Liên cảm thấy có lẽ cứ tiếp tục sống sót như thế cũng là một sự lựa chọn không tệ, ít nhất hiện tại cô có được sức mạnh linh dị làm người khác kính sợ, không cần phải để ý đến cảm quan của đại đa số người, so với lúc trước thì như thế này không phải cũng là một loại tự do sao.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hà Nguyệt Liên không còn rối rắm vấn đề ký ức của cô có bị bóp méo hay không, cũng không để ý đến việc cuối cùng Dương Gian có thể sống sót thoát khỏi hồ máu không.
Cô chỉ cần sinh sống giống như lúc trước là được.
“Xem ra mình lại phải gia nhập tổng bộ, bắt đầu xử lý sự kiện linh dị nữa rồi.”

