Long Khôn cắn chặt hàm răng siết chặt nắm đấm, lúc này nội tâm hắn lâm vào giãy giụa trước nay chưa từng có.
Hồi tưởng lại suốt quãng đường này bản thân đi theo Từ Dương vào nam ra bắc, trải qua quá nhiều quá nhiều chuyện, mỗi lần gặp phải nguy cơ trước đây đều được dễ dàng hóa giải là bởi vì có Từ Dương lão đại ở đó. Bản thân Long Khôn cũng biết, mặc dù lần nào mình cũng la hét đòi chết đòi sống, nhưng sâu trong nội tâm cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ hãi giống như lần này vậy.
Nhưng bây giờ khi nguy hiểm thật sự có thể uy hiếp sinh mạng mình ập đến, điều Long Khôn nghĩ tới đầu tiên cũng không là tính mạng mình cực kỳ quý trọng, hắn nghĩ tới đầu tiên là an nguy của lão đại Từ Dương cùng với hai nha đầu bên cạnh, thậm chí là tương lai của toàn bộ muôn nghìn chúng sinh đại lục.

