Logo
Chương 2930: Ta còn đang độ xuân

- Nhưng mà, người và thú vật lại không giống nhau ở chỗ đó. Bụng không đủ no thì đầu óc không thể suy nghĩ chuyện gì khác, mà một khi bụng no rồi, liền nghĩ đến nhiều vấn đề hơn. Thấy nhà hàng xóm tường đỏ ngói xanh, thấy người ta kiệu ra vào, thấy người khác mặc tơ lụa, liền cảm giác bản thân không bằng người ta, thế là khổ não.

- Vương gia nói đúng, đây chính là không sợ nghèo, mà là sợ chia không đều.

- Ngược lại, cô cảm thấy đây chính là ăn no rửng mỡ.

- Vương gia nói sai rồi, người có chỗ hướng tới, nên mới phát triển được.

Mở khóa toàn bộ truyện!
Tải ứng dụng để tiếp tục đọc chương này và truy cập nội dung độc quyền.

Quét mã QR hoặc nhấn vào nút để tải ứng dụng