Hai người trò chuyện phiếm, một lúc lâu sau, các loại bánh ngọt mới được gói xong. Sư Xuân sảng khoái trả tiền, xách đồ rời đi trong tiếng tiễn khách chu đáo.
Khi đi ngang qua tiệm điêu khắc đá lần nữa, hắn cẩn thận ghi nhớ dung mạo của vị nữ chưởng quỹ kia.
Rẽ vào một con hẻm, hắn cất đống bánh ngọt đang xách trên tay vào Vòng Càn Khôn, rồi tăng tốc trở về.
Sau khi trở về nơi ở, hắn cũng không lấy đống bánh ngọt ra, dị năng ở mắt phải lại được khởi động nhưng cũng không thấy sợi chỉ đỏ kia, gặp Ngô Cân Lượng cũng chỉ đưa mắt dò hỏi.

