---
Ánh nhật quang ảm đạm, bốn bề lặng gió, hoang vắng không một bóng người.
Bước đi giữa đám cây bụi cao quá nửa người, Ninh Diễm chỉ thấy toàn thân ngứa ngáy như bị kim châm. Đôi khi rõ ràng những chiếc gai nhọn trên bụi cây chưa chạm vào người, nhưng hắn vẫn cảm thấy da thịt ngứa ngáy không thôi.
Đoạn Thương Hải dẫn đường phía trước dường như đã quen với hoàn cảnh này. Lão bước đi không hề đưa tay gãi ngứa, thậm chí bước chân cũng không hề sai lệch, mỗi bước đều vững chãi, kiên định như thể đã được đo đạc từ trước. Đồng thời, giọng nói của lão không ngừng vang lên:

