Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Huyền và Tuân Lam Tổ Sư đang lao đến, Độc Giác Mãnh Hổ toàn thân cảnh giác. Hắn muốn bỏ chạy nhưng lại mơ hồ có cảm giác dường như trước mặt Diệp Huyền, hắn căn bản không thể nào trốn thoát.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy kể từ khi xuyên không.
Phải biết rằng, kể từ khi bị Hổ Vương ruồng bỏ, Độc Giác Mãnh Hổ gần như đã dựa vào thực lực của bản thân để từng bước đi đến ngày hôm nay.
Biết bao lần đối mặt với cường địch, thập tử nhất sinh, cuối cùng đều gặp dữ hóa lành.

