Lúc mở mắt lần nữa, trời đã rạng sáng.
Ánh dương xuyên qua song cửa, leo lên mí mắt Vệ Uyên. Mí mắt hắn khẽ động, cuối cùng chậm rãi mở ra. Hắn có chút mờ mịt nhìn quanh, chợt giật mình ngồi dậy, quay đầu nhìn lại thì phát hiện bên cạnh đã trống không, không thấy bóng dáng Trương Sinh đâu!
Vệ Uyên kinh hãi, thần thức trong nháy mắt lan rộng đến cực hạn, bao phủ phạm vi trăm dặm, vẫn không thấy bóng dáng Trương Sinh. Nhưng một điểm kiếm khí trên bàn chợt lóe lên, thu hút sự chú ý của hắn.
Lúc này hắn mới phát hiện, trên bàn có đặt một phong thư.

