Yến Hoàng cười mắng: “Ngươi tên tiểu tử thối này! Được rồi, về nhà xem sao đã! Mông cứ như mọc rận không bằng...”
“Hắc hắc hắc, vi thần tuân chỉ...”
Khoảnh khắc bước ra khỏi cổng cung, Ninh Phàm dường như cảm thấy nơi đây có một thứ tình cảm khác lạ... Hài tử của hắn, từ khi xuyên đến thế giới này, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác thuộc về một gia đình... Tất cả mọi thứ đối với hắn đều thật không chân thực... Cứ như một giấc mộng vậy... Ninh Phàm gần như là nhảy chân sáo chạy về nhà! Thị vệ ở cổng thấy Ninh Phàm, cũng hưng phấn mà hô lớn vào trong phủ: “Tiểu thiếu gia đã trở về...”

