Chỉ sủng ái một nam nhân thì không có gì to tát, nói thật lòng Long Diễm ngược lại cảm thấy nếu nàng chịu lập hậu, chịu sinh một tiểu long nhân, đó mới là chuyện đại tốt. Nhưng vừa trở về đã không lên triều, nàng là một con rồng cần mẫn mấy trăm năm, chưa từng biếng nhác! Tiền lệ này mà mở ra thì còn ra thể thống gì nữa?
Sau khi Long Khuynh Hoàng xử lý một đống chính vụ tồn đọng do cuộc chinh chiến, mắt thấy đã gần trưa, mẫu long không khỏi nghĩ Lục Hành Chu đã dùng bữa chưa, A Nọa có đói không... liền định lui triều.
"Ừm... Nếu chư khanh không có việc gì khác, vậy bãi triều."
Vừa thấy ánh mắt nàng lơ đãng, tâm trí không yên, những lời Long Diễm đã nén cả buổi sáng rốt cuộc không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, vẫn còn việc chưa bàn xong, người vội vàng bãi triều là muốn đi đâu?"

