Nhìn dáng vẻ hắn vùi đầu cắn mút, Long Khuynh Hoàng khẽ chu môi, vẫn còn cảm thấy tủi nhục vì bị đùa bỡn.
Nhưng khoái cảm đã cuốn trôi gần hết sự tủi nhục ấy.
Trong lúc mơ màng, nàng tự nhủ, nếu chuyện này thoải mái như vậy, sao cứ phải coi là bị hắn đùa bỡn, coi như hắn đang hầu hạ mình chẳng phải tốt hơn sao? Sinh long tử mà, vốn dĩ bắt hắn vào hậu cung chẳng phải vì điều này sao?
Hoặc đơn giản mà nói, đây vốn là chuyện hai bên tình nguyện làm, sao cứ phải coi là cái này cái kia, lắm trò như vậy làm gì?

