Nhưng thái độ của Lục Hành Chu khiến ông cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Người thường khi biết có chí bảo như vậy, ai mà chẳng giấu giếm, hận không thể chỉ mình âm thầm mưu tính, hắn lại cứ thản nhiên nói ra, thậm chí còn dẫn Khương Duyên đi xem trước, thật sự không hề bận tâm chút nào sao?
Lục Hành Chu dường như nhìn thấu suy nghĩ của ông, nhàn nhạt nói: "Ta từ trước đến nay không tham lam bảo bối gì, đặc biệt cái đan lô này đối với ta mà nói có những ký ức không mấy vui vẻ, ta cũng không quá muốn nó. Nếu nói muốn, thì cũng chỉ vì nó vốn là của ta, nên vật về cố chủ. Ngoài ý nghĩa này ra, nó đối với ta chẳng có sức hấp dẫn nào. Kế hoạch ban đầu của ta, còn muốn để Cố Chiến Đình biết sự tồn tại của thứ này, trực tiếp tịch thu Hoắc gia đó..."

