Hoắc Liên Thành lùi lại hai bước, trong đôi mắt già nua tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Chuyện người Hoắc gia lén lút giết người trong ngục, rồi tuyên bố bạo bệnh mà chết, đã xảy ra quá nhiều rồi, nhưng chưa từng nghĩ rằng có một ngày chuyện như vậy cũng sẽ giáng xuống đầu mình.
Hoắc Hành Viễn run rẩy vén tấm vải trắng nhìn một cái, rồi phẫn nộ đắp lại: “Là kẻ nào làm! Mau tra cho bổn Hầu!”
“Chuyện này…” Người khiêng thi thể lén nhìn hắn một cái, thở dài không nói.

