Giờ phút này.
Bức Thánh có cảm giác như đang mơ, cho rằng mình rơi vào ảo giác, nếu không sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Y đường đường là thiên kiêu có tu vi Thánh Nhân trung kỳ, dù là Thánh Nhân hậu kỳ bình thường cũng chẳng hề e sợ, nay lại bị một kẻ Vương Cảnh đánh cho tàn phế một cách gọn gàng như vậy, lại còn trên phương diện mà y giỏi nhất.
“Kêu đi!”
Đại Hắc buông hai tay đang bịt tai ra, gầm lên: “Ngươi kêu đi chứ, cái bản lĩnh vừa rồi đâu rồi?”

