Trịnh Thị phường thị.
Ân Huệ Nhi đứng trước cửa căn phòng đóng kín, tựa như một pho tượng, không hề nhúc nhích.
Trong lòng ả vô cùng căng thẳng, giờ phút này thân xác ả hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân, lời nói cũng vậy.
Thậm chí, ả có thể cảm nhận rõ ràng, sợi tơ đen nối liền với cái bóng của mình có thể dễ dàng thay thế toàn bộ ý thức của ả!

