Cơ Nguyệt Hoa thần sắc phức tạp nói: "Không cần, ta thua rồi."
Tạ Nguy Lâu vừa xuất ra bài thơ này, nàng có làm thơ gì cũng đều sẽ bị áp đảo, huống hồ bài thơ của Tạ Nguy Lâu dường như chỉ mới một nửa, một nửa đã bất phàm như vậy, nếu nửa còn lại được đưa ra, há chẳng phải càng đáng sợ hơn sao? Nàng mà đưa thơ của mình ra, chỉ tổ cho thiên hạ chê cười, đúng là múa rìu qua mắt thợ.
"Đa tạ đã nhường!"
Tạ Nguy Lâu thản nhiên cười, rồi quay về chỗ ngồi của mình.

