Hoàng hôn buông xuống, Tuyết Vực Yêu Thành đã sớm chìm vào màn đêm.
Trên đường phố không còn bóng người, chỉ có ngọn gió lạnh không ngừng gào thét, thổi quét không thôi.
Lúc này, bên trong Ngọc Viên tĩnh mịch lạ thường, không có tiếng chim gọi côn trùng kêu, chỉ có tuyết dày không ngừng đè nặng trên cành cây, đến khi không thể chịu nổi sức nặng liền ào ào sụp xuống.
Mà bên ngoài Ngọc Viên, màn đêm thăm thẳm cũng dần trải ra như những bông tuyết.

