“Tứ đệ, quái nhân kia vẫn bám theo ta, hơn nữa còn xuất hiện ngày một thường xuyên. Ta không dám ra biển, chỉ đành ở đây lưu lại thư tín cho ngươi.
Ta không dám ở lại Vân Không Thành này nữa, ta định chuyển đến Tây Cảnh Thành, nghe nói nơi đó an toàn... Bà ta, bà ta đến rồi, ngay trước mặt ta.”
Con chữ đến đây thì biến mất.
Kế Duyên dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi của Đỗ Uyển Nghi lúc bấy giờ, bởi hắn cũng vô thức ngẩng đầu lên.

