“Uông uông!”
Đại Hắc xông đến trước mặt Từ Phú Quý, sủa vang xua đuổi hai người kia.
“Đại Hắc, mau về đây.”
Từ Phú Quý vội vàng gọi Đại Hắc trở về, mỉm cười tiến lên chào hỏi: “Phương đại nhân.”
Hai người mặc quan phục kia, một người là “Sơn Ngu” cai quản Bách Hác Sơn: Phương Việt. Người còn lại là sai dịch dưới trướng gã.
Phương Việt thấy Từ Phú Quý quen mắt nhưng không nhớ ra tên gì, đối diện với lời chào của Từ Phú Quý, gã chỉ khẽ gật đầu đáp lại một tiếng mà không thay đổi sắc mặt: “Ừm.”
Đợi Từ Phú Quý kéo con dã trư, dẫn Đại Hắc rời đi, Phương Việt mới hỏi tên sai dịch dưới trướng.
“Người kia trông quen mắt, là nhà ai vậy?”
“Từ gia ở Bách Hác thôn, Từ Phú Quý.”
Tên sai dịch dưới trướng quanh năm tuần tra ở đây nên nhận ra Từ Phú Quý.
“Đã nộp thuế săn chưa?”
Phương Việt cai quản Bách Hác Sơn, mọi thứ trong núi đều thuộc về triều đình. Đốn củi, khai thác gỗ, hái thuốc, săn bắn đều phải nộp thuế.
“Năm nay đã nộp rồi, hai mươi lượng thuế năm.”
“Ta nhớ ra rồi, có phải trước đây hắn thường đến đốn củi vào mùa đông không?”
Phương Việt đã nhớ ra Từ Phú Quý là ai. Mấy năm trước vào mùa đông, gã nhận được tố cáo của dân làng Bách Hác thôn nói có người săn được dã trư mà không nộp thuế, gã bèn đến tận nhà thu mấy lượng bạc tiền thuế săn.
Chuyện đó gã đã sớm quên sau đầu, nếu không phải nhìn thấy Từ Phú Quý thì sẽ không bao giờ nhớ lại.
“Là hắn, bây giờ hắn làm thợ săn rồi, lần nào đi cũng có thu hoạch, bản lĩnh không nhỏ đâu.”
“Chắc là có luyện võ, không biết là luyện trang công của nhà nào trong huyện thành.”
Phương Việt thấy Từ Phú Quý không hề hấn gì mà mang về con dã trư lớn ba trăm cân, đoán rằng cảnh giới võ đạo của hắn không thấp. Gã chỉ thuận miệng nói chuyện phiếm chứ không đặc biệt để tâm đến Từ Phú Quý.
————
Giữa trưa, thời tiết oi bức.
Những người làm công dài hạn đang làm cỏ trong vườn cây ăn quả đã sớm mệt lả, vừa mệt vừa đói.
“Ăn cơm thôi!”
Tiếng gọi của Từ Hiếu Vân từ xa vọng lại.
Những người làm công lập tức vứt cuốc trong tay, chạy đi ăn cơm.
“Mỗi người hai cái bánh bao, một quả trứng gà.”
Bên chân Từ Hiếu Vân đặt hai cái sọt, một sọt đựng bánh bao trắng, một sọt đựng trứng gà luộc.
Giữa bánh bao còn kẹp dưa muối và một lát thịt mỡ.
Những người làm công tranh nhau đến lấy, lại thấy Từ Hiếu Vân nói với một người trong số họ: “Sáng nay ngươi lười biếng, phạt một cái bánh bao.”
“Hả? Tứ thiếu gia, không đến mức đó chứ, ta thấy chóng mặt nên chỉ nghỉ một nén hương thôi.”
Người làm công kia giải thích.
Từ Hiếu Vân không nghe hắn ngụy biện: “Sáng nay ngươi làm ít hơn người khác không dưới ba thành, thật sự nghĩ ta không thấy sao? Làm việc ở nhà ta, ăn ngon, tiền công nhiều, nhưng phải giữ quy củ.”
“…”
Người làm công không ngụy biện nữa, chỉ đành nhận lỗi chịu phạt.
Một người làm công bên cạnh thấp giọng nói với hắn: “Ngươi mới đến mấy ngày nên không hiểu, Từ gia trả tiền công cao nhưng không được lười biếng chây ì. Đôi mắt của Tứ thiếu gia chính là thước đo, ai làm nhiều hay ít, hắn chỉ cần liếc mắt là biết ngay.”
Ăn cơm xong, một người làm công nói với Từ Hiếu Vân: “Tứ thiếu gia, hôm nay là ngày phát tiền công tháng phải không?”
“Phải, chiều tối nghỉ sớm nửa canh giờ, đến nhà ta nhận tiền công tháng.”
“Cảm tạ Tứ thiếu gia!”
Những người làm công rất vui mừng, một lý do khác khiến họ thích làm việc cho Từ gia là vì không bao giờ nợ tiền công, đến ngày là phát, không giống một số địa chủ vô lương tâm hay giở trò khất nợ.
————
Chiều tối.
Từ Hiếu Vân và bảy người làm công dài hạn trở về nhà.
Vừa bước vào cổng, hắn thấy cửa nhà chính đang mở, bên trong vọng ra tiếng cãi vã ồn ào.
Giai Trân ngồi trước bàn sách, trên bàn bày sổ sách, bên cạnh là túi vải đựng bạc vụn và tiền đồng.
Hai ma ma đang cãi nhau bên cạnh: “Không đúng, là ngươi tính dư tiền, còn tiền của ta lại thiếu.”
“Phải là ngươi nhận ít tiền công hơn mới đúng.”
“Là ngươi…”
Hai người ngươi một lời ta một tiếng, không ai chịu nhường ai.
Giai Trân cúi đầu tính sổ, nghi ngờ có phải mình đã tính sai hay không.
“Yên lặng, đừng cãi nữa.”
Từ Hiếu Vân ngăn hai người đang cãi nhau lại: “Có chuyện gì?”
Cả hai ma ma đều nói tiền công mình đáng được nhận bị tính thiếu. Mỗi người mỗi tháng được tám trăm văn tiền, và mỗi người đã xin nghỉ một ngày.
Khi một người nghỉ, người còn lại phải một mình làm việc của hai người.
Vì vậy, cả hai đều cho rằng tiền công của mình vẫn là tám trăm văn, tương đương với việc không nghỉ ngày nào.
Từ Hiếu Vân nghe xong lời của hai người đã hiểu ra vấn đề: theo quy củ hắn đặt ra, nghỉ một ngày sẽ bị trừ một ngày tiền công, người còn lại làm việc ngày hôm đó sẽ được thêm năm thành tiền công.
“Các ngươi nghĩ rằng mỗi người nghỉ một ngày thì tương đương với không nghỉ sao? Không đúng, vì hiệu suất của một người chắc chắn không bằng hai người, đứng trên lập trường của nhà ta thì có hai ngày là do một người làm việc…”
Từ Hiếu Vân giải thích một hồi, cũng không quan tâm hai người có hiểu hay không: “Nương, hai người họ mỗi người trừ nửa ngày tiền công là được.”
“Được.”
Giai Trân biết phương diện này Từ Hiếu Vân chắc chắn sẽ không tính sai.
Lúc này, Từ Phú Quý trở về nhà.
Hắn vừa đến chỗ đồ tể trong thôn để mổ con dã trư ba trăm cân. Thời tiết nóng nực, ba trăm cân thịt dã trư ăn không hết, cũng không thể để lâu, hắn bèn bán hơn hai trăm cân thịt cho đồ tể, còn lại mấy chục cân để nhà mình ăn, và một đống xương heo cho Đại Hắc.
Mang thịt dã trư vào nhà bếp, hắn tắm rửa xong liền đi đến nhà chính, thấy Giai Trân và Từ Hiếu Vân đang kiểm sổ, phát tiền công.
“Ta vừa bán thịt dã trư, thu về mười bảy lượng bạc.”
Từ Phú Quý vừa nói vừa đặt một túi bạc lên bàn.
Giai Trân nhìn sổ sách và những người làm công đang chờ nhận tiền, tiền công của bảy người này không giống nhau, không ai làm đủ cả tháng, khiến nàng không khỏi luống cuống tay chân, nhất thời không tính toán rõ ràng được.
“Nương, để ta.”
Từ Hiếu Vân ân cần nói.
“Được.”
Giai Trân đứng dậy nhường chỗ, xoa xoa thái dương đang đau nhức của mình.
Từ Hiếu Vân xem sổ sách rồi nhẩm tính trong đầu. Các khoản tiền công này không phức tạp, chẳng qua là nghỉ mấy ngày, làm mấy ngày.
“Một lượng ba bạc, một lượng hai tiền, chín trăm năm mươi văn…”
Tiền công hàng tháng của những người làm công dài hạn khoảng một lượng hai tiền bạc, bao ăn ở. Đãi ngộ này tốt hơn những nhà khác.
Từ Hiếu Vân đã tính toán kỹ lưỡng, thuê người làm công dài hạn rất có lợi, kiếm được nhiều hơn so với việc cho tá điền thuê ruộng. Điểm không tốt duy nhất là cần phải giám sát hàng ngày, nấu cơm và những việc tương tự, khá phiền phức.
Sau khi nhận được tiền công tháng, những người làm công lần lượt rời đi.
Từ Hiếu Vân tiện tay lật xem các khoản mục phía trước, phát hiện mấy chỗ tính sai, còn có…
“Nương, dầu cải này mua ở đâu vậy?”
Hắn chỉ vào mười cân dầu cải được ghi trong sổ sách.
“Ta bảo ma ma đến nhà Trương gia ép dầu để mua, sao vậy?”
“Dầu cải mua đắt rồi, một cân dầu cải hai mươi lăm văn, mua một lúc mười cân còn có thể rẻ hơn một chút. Cả đường phèn cũng mua đắt…”
Hắn không nói tiếp, rõ ràng các ma ma và nha hoàn trong nhà khi mua đồ đều đã tham ô một ít.
Tưởng chừng chỉ là mấy văn tiền, nhưng tích tiểu thành đại, cộng lại không phải là con số nhỏ.
“Phụ thân, mẫu thân, sau này hay là để ta quản lý tiền bạc trong nhà nhé? Ta bảo đảm sẽ tính toán sổ sách rõ ràng minh bạch, khai nguyên tiết lưu, giúp nhà ta tích lũy vạn quán gia tài.”
Từ Hiếu Vân có sự tự tin này.
Để Từ Hiếu Vân nắm giữ quyền tài chính của Từ gia?
Mắt Từ Phú Quý sáng lên, đây là một ý hay. Giai Trân tuy biết chữ hiểu lễ nhưng trước đây chỉ quản lý một gia đình nhỏ.
Nay Từ gia đã lớn mạnh, thuê ma ma, nha hoàn, người làm công dài hạn, nhà có hai trăm tám mươi mẫu ruộng, nuôi heo gà, còn nuôi hai con ngựa, thu chi rất nhiều, Giai Trân không có khả năng quản lý nhiều việc như vậy.
Mà Từ Hiếu Vân lại có tài năng về phương diện này, rất thích hợp.
Với sự hiểu biết của Từ Phú Quý về Tứ Vân, cho dù hắn nắm giữ quyền tài chính cũng sẽ không tiêu xài bừa bãi.
“Được, ta đồng ý.”
Từ Phú Quý gật đầu.
“Ta cũng đang mong được thảnh thơi, việc tính toán sổ sách trong nhà cứ giao cho Tứ Vân là được.”
Giai Trân cầu còn không được. Đừng thấy nàng bây giờ không phải làm việc nhà nữa, nhưng với bao nhiêu sổ sách phải tính, mỗi ngày nàng đều rất bận rộn.
“Sau này tiền bạc của Từ gia chúng ta, cứ giao cho ngươi!”
Từ Phú Quý giao sổ sách đại diện cho quyền tài chính của Từ gia cho Từ Hiếu Vân.
Giai Trân thì từ phòng ngủ lấy ra một hòm da đựng ngân phiếu, bạc nén và tiền đồng.
