Logo
Chương 77:

“Phế vật, toàn là phế vật! Sao không ngăn được hắn?”

Tưởng Trạch quát mắng đám võ giả Tiên Thiên dưới trướng.

“Tra, tra xét kỹ lưỡng cho ta! Hắn đã đi những nơi nào, lục soát từng tấc đất, tìm cho ra thanh phi kiếm màu xám kia!”

Thuộc hạ của hắn vâng lệnh rời đi.

Trong doanh trại chỉ còn lại Tưởng Trạch và tên tiểu binh đã bán đứng Đỗ Dũng.

Tên tiểu binh nịnh nọt nhìn Tưởng Trạch, ý đồ chờ đợi được ban thưởng lộ rõ.

“Hừ.”

Một luồng linh khí hóa thành lưỡi dao sắc bén, cắt qua cổ họng của tiểu binh.

“Ục ục”

Tiểu binh mặt đầy kinh hãi và nghi hoặc, thân thể mềm nhũn đổ xuống.

Tưởng Trạch không thể để kẻ này truyền tin tức ra ngoài. Không chỉ kẻ này, nếu tìm được thanh phi kiếm linh khí kia, hắn sẽ giết sạch tất cả những người đã biết chuyện.

Vì thanh phi kiếm linh khí của Trúc Cơ đại tu sĩ, giết thêm bao nhiêu phàm nhân thì có sá gì?

Hắn chỉ muốn bước lên cảnh giới Trúc Cơ, thoát khỏi thân phận tu sĩ tầng thấp.

————

Nửa ngày sau.

Tưởng Trạch không đợi được tin tốt từ thuộc hạ, mà lại đợi được Trúc Cơ tiên nhân Nghiêm Dịch Cẩn.

“Nguyễn Hùng đã được tìm thấy ư?”

Nghiêm Dịch Cẩn từ trên trời giáng xuống, thần thức bao phủ doanh trại, phát hiện thi thể của Nguyễn Hùng, Đỗ Dũng và tên tiểu binh.

Tưởng Trạch vội vàng nghênh đón. Đối mặt với uy áp của Trúc Cơ tiên nhân, dục niệm đối với phi kiếm linh khí trong Tưởng Trạch lập tức tiêu tan, ánh mắt trở nên trong trẻo vô cùng.

Hắn cung kính vô cùng, sợ nói sai một lời sẽ khiến Nghiêm Dịch Cẩn nghi ngờ: “Nghiêm tiền bối, Nguyễn Hùng đã được tìm thấy, đây là túi trữ vật của hắn.”

Nghiêm Dịch Cẩn tiện tay nhận lấy túi trữ vật, dùng thần thức quét qua bên trong, thần thái thản nhiên.

Việc trong túi trữ vật không có nhiều bảo vật, y đã sớm liệu trước. Một trận sinh tử đại chiến, những bảo vật và tài nguyên có thể dùng chắc chắn đều đã được sử dụng hết.

“Kẻ nào đã phát hiện ra hắn?”

“Là hắn…”

Tưởng Trạch chỉ vào Đỗ Dũng, kẻ đã sớm trở thành một cỗ thi thể, tâm tư xoay chuyển cấp tốc, suy nghĩ cách giải thích.

“Hắn tư tàng bảo vật của Nguyễn Hùng, bị ta bức hỏi mà khai ra, sau đó sợ tội tự vẫn, đập đầu chết trên mặt đất.”

“Ồ? Ngươi vì sao phải bức hỏi hắn, chẳng lẽ không biết giao cho ta có thể dùng thuật sưu hồn sao?”

Nghiêm Dịch Cẩn khóe miệng nhếch lên, cười lạnh thành tiếng, y liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Tưởng Trạch: “Ha, thi thể Nguyễn Hùng đã được đưa đến nửa ngày trước, ngươi không bẩm báo cho ta, ở đây chờ đợi điều gì?

Chờ đợi thanh trung phẩm phi kiếm linh khí kia, phải không?”

“Không, tiền bối nghe ta giải thích…”

Tưởng Trạch chưa dứt lời, đã thấy Nghiêm Dịch Cẩn vươn tay chỉ về phía hắn, hai đạo bạch mang xuyên thủng khí hải và ngực hắn.

Nghiêm Dịch Cẩn vươn tay ấn lên đỉnh đầu Tưởng Trạch, thi triển sưu hồn thuật.

“Chậc, vẫn còn chưa thuần thục.”

Chốc lát sau, y thở dài lắc đầu, không thu được ký ức của Tưởng Trạch. Muốn dùng tốt sưu hồn thuật không dễ dàng như vậy, thường thì những tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ với thần thức cường đại hơn mới có thể thuần thục sử dụng sưu hồn.

Hơn nữa, phàm nhân có thực lực yếu kém không dễ bị sưu hồn, hồn phách phàm nhân quá yếu, vừa chạm vào đã vỡ nát, khó mà thu được ký ức.

Nghiêm Dịch Cẩn giết Tưởng Trạch xong, y ra lệnh cho đông đảo binh sĩ dưới trướng truy tìm thanh phi kiếm linh khí kia.

Dù có phải cày nát đất ba tấc cũng phải tìm ra.

Nghiêm Dịch Cẩn lơ lửng giữa không trung, nhìn đám người bận rộn phía dưới, không khỏi cảm thán: “Con đường tu tiên thật lắm gian nan. Người vì tiền tài mà chết, chim vì thức ăn mà vong.”

Chỉ vì một thanh phi kiếm linh khí, sẽ có bao nhiêu người phải chết?

Y thậm chí còn đoán rằng liệu trong số những binh sĩ đang tìm kiếm kia, có kẻ nào sau khi phát hiện phi kiếm sẽ lại tư tàng, rồi lại gây ra một vòng gió tanh mưa máu nữa không.

Lại qua một ngày.

Thuộc hạ của Nghiêm Dịch Cẩn không tìm thấy phi kiếm linh khí, nhưng lại điều tra ra một tin tức khác: Đỗ Dũng có một đồng hương, đã gặp mặt hắn sau khi hắn phát hiện Nguyễn Hùng và trở về doanh trại.

————

Trụ sở binh doanh.

Từ Hiếu Ngưu nhìn từng toán binh lính ra khỏi doanh trại rồi lại trở về, dáng vẻ vội vã, không biết đang làm gì.

Hai ngày nay, thường xuyên có tiên nhân bay lượn trên không trung doanh trại.

Hắn không quan tâm mục đích của những người đó, chỉ nghĩ đến khi nào có thể về nhà.

Hắn nào hay biết một tai ương sắp giáng xuống.

Chỉ vì một câu nói tùy tiện của Đỗ Dũng, hắn đã trở thành cá trong ao bị vạ lây trong kiếp nạn này.

“Kìa, lại có tiên nhân.”

Hắn thấy có tiên nhân bay qua đỉnh đầu.

Không, lần này không phải bay qua, mà là bay thẳng đến chỗ hắn.

Từ Hiếu Ngưu lập tức trở nên căng thẳng, hắn biết tiếp xúc với tiên nhân là cực kỳ nguy hiểm, bất kể là tiên nhân phe địch hay tiên nhân phe mình, đều như vậy.

Nghiêm Dịch Cẩn hạ xuống trước mặt Từ Hiếu Ngưu, thu liễm toàn thân khí tức, tỏ ra rất hòa nhã.

Y đánh giá Từ Hiếu Ngưu, nhớ lại tin tức thuộc hạ đã bẩm báo: Người này luyện Trang công tầng ba, là thợ mỏ, cùng Đỗ Dũng đến từ Bách Hác thôn, Đồng Cổ huyện, Viên Lê quận.

“Này, tiểu tử, ngươi tên Từ Hiếu Ngưu ư?”

Nghiêm Dịch Cẩn nở nụ cười nhạt, cất tiếng chào hỏi.

“Vâng, tiên nhân đại nhân.”

Từ Hiếu Ngưu không biết xưng hô với tiên nhân thế nào, buột miệng thốt ra một cách gọi kỳ lạ như vậy.

“Không cần căng thẳng, ta hỏi ngươi vài chuyện. Ngươi có quen thân với một Thiên phu trưởng tên Đỗ Dũng không?”

“Vâng, hắn là đồng hương của ta.”

“Đồng hương ư? Các ngươi đến từ đâu?”

“Bách Hác thôn, Đồng Cổ huyện, Viên Lê quận.”

“Viên Lê quận ư, thật khéo, ta cũng đến từ Viên Lê quận, chúng ta cũng là đồng hương đó. Gia đình ngươi tình hình thế nào, có mấy miệng ăn?”

Giờ khắc này, Từ Hiếu Ngưu nhớ lại lời phụ thân đã dặn dò: Đối mặt với tiên nhân, tuyệt đối không được nói dối!

“Trong nhà ta có phụ thân, mẫu thân, còn có một muội muội, ba đệ đệ.”

“Gia đình ngươi thật đông đúc. Nghe nói ngươi luyện Trang công tầng ba? Luyện loại Trang công nào?”

Nghiêm Dịch Cẩn không phải thật sự quan tâm Từ Hiếu Ngưu, chỉ là dùng cách này để xóa bỏ sự đề phòng của hắn.

Y sử dụng sưu hồn thuật khả năng cao sẽ thất bại, cho nên trừ phi bất đắc dĩ, nếu không sẽ không dùng sưu hồn.

“Ta cũng không rõ, đó là Trang công tổ phụ truyền lại, do phụ thân dạy cho ta.”

Từ Hiếu Ngưu thành thật đáp.

Trang công gia truyền, đối với phàm nhân mà nói, đủ để sáng lập một môn phái giang hồ dạy người khác luyện võ. Nhưng đối với Nghiêm Dịch Cẩn, võ đạo Trang công không có bất kỳ giá trị nào, y sẽ không thèm muốn Trang công của người khác.

“Để ta xem tiến độ Trang công của ngươi.”

Nghiêm Dịch Cẩn nói đoạn, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên người Từ Hiếu Ngưu.

Một luồng linh lực tuần hoàn qua người Từ Hiếu Ngưu, rồi trở về trong cơ thể Nghiêm Dịch Cẩn.

Tình hình của Từ Hiếu Ngưu bị Nghiêm Dịch Cẩn nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Trang công tầng ba đã sớm luyện thành? Bản lĩnh vững chắc như vậy, sao lại đi làm thợ mỏ?”

Nghiêm Dịch Cẩn nhìn Từ Hiếu Ngưu với thân áo vải thô, cánh tay đen sạm, hoàn toàn không giống một võ giả Hậu Thiên đỉnh phong.

“Ta chỉ biết Trang công, không biết công phu. Hơn nữa phụ thân ta đã nói, ta không cần quân công, chỉ cần sống sót trở về là được.”

“Ha ha, thú vị.”

Nghiêm Dịch Cẩn phát hiện tiểu tử trước mắt này thật thà, chất phác vô cùng.

Người này lăn lộn chiến trường nhiều năm, trên người không có vàng bạc, ngay cả lưỡi dao phòng thân cũng không có, đủ thấy quả thực không có chí hướng tranh công lập nghiệp.

“À phải, ta hỏi ngươi, trước đây Đỗ Dũng có nói với ngươi lời nào kỳ lạ không?”

Y vô tình hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất này.

Đến rồi!

Từ Hiếu Ngưu bề ngoài chất phác, nhưng hắn không ngốc, hắn biết một tiên nhân sẽ không vô duyên vô cớ mà nói chuyện phiếm với hắn.

Hắn khắc ghi lời phụ thân dặn dò: Không được nói dối tiên nhân.

Thế là không chút do dự, hắn buột miệng nói: “Hắn nói nếu không trở về được, thì bảo ta đi lấy một thứ gì đó mang về nhà hắn. Ta mấy ngày nay không gặp hắn, không biết hắn đi đâu rồi.”