Thời gian trôi mau, thoáng chốc đã đến ngày đại hỷ của Từ Hiếu Ngưu và Trần Tú Liên.
Với thân phận của Từ Hiếu Ngưu, hôn yến này không thể nào tổ chức một cách sơ sài được.
Khách khứa đến Bách Hác Thôn chúc mừng, biếu tặng lễ vật, xếp hàng dài từ cổng Từ gia lão trạch cho đến tận đầu thôn.
Bàn nhận lễ và ghi danh xếp thành một hàng dài.
"Ta mừng lễ, mười lượng bạc. Và mừng thay cho tam đệ ta mười lượng."
Lưu Hồng Vĩ dâng lên hai mươi lượng bạc tiền mừng, ghi danh tên mình và Lưu Hồng Đồ.
Hắn tự thấy mình đã hào phóng lắm rồi, dù sao thì ai lại biếu nhiều tiền mừng đến vậy cho một gia đình cùng thôn vốn không thân thiết?
"Tửu quán Ngũ Cốc Lương Nhưỡng, Phan gia, mừng lễ năm trăm lượng."
Bao nhiêu?
Mọi người đều liếc mắt nhìn Phan Văn Bân đang đến mừng lễ.
Hắn ghi danh Phan gia, để lại năm trăm lượng bạc, thậm chí còn chưa bước vào cổng chính đã rời đi. Gia đình hắn cách đây không lâu có chút mâu thuẫn với tửu quán của Từ Hiếu Vân, số tiền mừng này coi như là bồi lễ, mong Từ Hiếu Ngưu sau này đừng nhằm vào việc làm ăn của nhà hắn.
Những người ghi danh tại đây vẫn chưa phải là quyền quý chân chính.
Ngoài cổng lớn, có người hô to:
"Kinh Tư Trưởng của Trấn Ma Ti phái người dâng lên chín trăm chín mươi chín lượng bạc trắng, chúc nhị vị tân nhân thiên trường địa cửu."
"Bách Lý Giám Trưởng của Sơn Lâm Giam phái người mang đến một đôi chén ngọc lưu ly, chúc nhị vị tân nhân hảo sự thành song."
"Huyện lệnh Lữ đại nhân tặng dược sâm trăm năm, chúc nhị vị tân nhân bách niên hảo hợp. Vừa hay quan tịch lệnh bài của Từ đại nhân từ quận nha gửi về, Lữ đại nhân đã cho người mang đến cùng lúc!"
Từ Hiếu Ngưu nhận lấy quan tịch lệnh bài của mình.
Chiếc lệnh bài mạ vàng nặng trịch, chạm vào thấy lạnh buốt, một mặt khắc ba chữ 【Đồng Cổ huyện】, mặt kia là hai chữ 【Võ quan】, nhìn kỹ còn có thể thấy ba chữ nhỏ dưới chữ 【Võ quan】: Từ Hiếu Ngưu.
Lúc này, trong số bốn vị tiên quan của huyện thành, có một người đích thân đến: Huyện đốc Khương Hạo.
Khương Hạo đến đã cho Từ Hiếu Ngưu đủ thể diện, nhưng thân phận địa vị của hắn quá cao, khiến những người khác có mặt đều im lặng hơn nhiều, không dám lớn tiếng nói chuyện.
"Từ Huyện úy, hôm nay ngươi tân hôn đại hỷ, ta đến đây chúc mừng. Dâng lên một viên linh thạch, chúc nhị vị tân nhân sớm sinh quý tử."
Một viên linh thạch, đây là lễ mừng có giá trị cao nhất hiện tại, quý giá hơn nhiều so với lễ vật của những người khác.
"Đa tạ Khương đại nhân! Khương đại nhân đích thân đến, hạ quan vô cùng vinh hạnh."
Từ Hiếu Ngưu sắp nhậm chức Huyện úy, những ngày này vẫn luôn học hỏi những lời lẽ xã giao, để tránh ăn nói thô lỗ.
Sau đó Từ Hiếu Ngưu cùng Trần Tú Liên kính Khương Hạo một chén rượu hỷ, Khương Hạo không nán lại lâu, cáo từ rời đi.
Trong đám đông, Trần Ba Kim vận hỷ phục đỏ, cười đến không khép được miệng, lộ ra hàm răng sứt mẻ.
Lão được Khí Huyết Hoàn níu lại một hơi thở, vẫn không thể đứng dậy, đành ngồi trên ghế.
Mãi đến hôm nay lão mới biết nữ tế của mình có tiền đồ lớn đến vậy, kéo theo lão cũng được vẻ vang vô hạn.
Lão làm nông phu cả đời, không ngờ đến lúc cuối đời lại nhờ vào địa vị của nữ nhi và nữ tế mà thăng mấy bậc.
Hôn yến náo nhiệt, diễn ra thuận lợi.
————
Bên kia, tại Thương Ngô Sơn.
Khương Hạo từ Bách Hác Thôn trở về Lữ gia trang viên trên Thương Ngô Sơn.
Vừa bước vào cổng chính, hắn gặp thê tử Lữ Kim Lan.
Lữ Kim Lan lạnh mặt, giọng điệu chất vấn: "Ngươi đi đâu về?"
"Đến Bách Hác Thôn, chúc mừng tân hôn của Từ Huyện úy."
Khương Hạo đối mặt với chất vấn của thê tử, thành thật đáp lời.
"Từ Huyện úy? Một võ quan, cũng đáng để ngươi đích thân đi một chuyến sao? Cứ phái người đi chẳng phải được rồi ư. Đã mừng lễ gì?"
"..."
Khương Hạo vốn định nói dối, nhưng chợt nghĩ lại, hắn có bổng lộc linh thạch, vả lại Lữ Kim Lan chỉ là một phàm nhân, hắn sợ gì chứ.
"Một viên linh thạch."
"Cái gì? Một võ quan thành hôn, ngươi lại mừng lễ linh thạch? Ngươi điên rồi sao, thật sự coi linh thạch là từ trên trời rơi xuống à? Ngươi có nhiều linh thạch như vậy, chi bằng cất vào kho linh thạch của gia tộc."
Lữ Kim Lan gần đây tâm tình không tốt, nhìn Khương Hạo thế nào cũng không vừa mắt. Biết hắn tặng một viên linh thạch làm lễ, càng tức giận không thôi, cằn nhằn không ngớt.
Khương Hạo mất kiên nhẫn: "Thôi được rồi, đừng nói nữa, ta muốn tặng gì thì tặng."
"Ngươi nói gì? Rõ ràng là ngươi sai, ngươi ăn ở nhà ta, dựa vào đâu mà dùng linh thạch cũng không nói với ta một tiếng? Ức hiếp ta là người thường không đánh lại ngươi sao..."
Lữ Kim Lan vừa nói, lại vươn tay ra cào mặt Khương Hạo.
"Đủ rồi, đồ đàn bà chanh chua!"
Với thực lực của Khương Hạo, tự nhiên không thể bị Lữ Kim Lan cào trúng, hắn né người tránh đi, không thèm để ý Lữ Kim Lan mà tự mình rời đi.
Hai người thành hôn mười năm, tính cách kiêu căng tùy hứng, ngang ngược vô lý của Lữ Kim Lan dần dần bộc lộ.
Lữ Kim Lan vốn là tiểu thư được nuông chiều từ bé.
Ả chỉ vào bóng lưng Khương Hạo: "Ngươi đợi đấy, ta sẽ đi tìm gia gia cáo trạng!"
Lúc này, một bé trai bảy tám tuổi bước đến.
Lữ Kim Lan thấy hài tử, nén giận, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
"Nương, thái gia gia nói ta không có linh căn, muốn đưa ta đi luyện võ. Người nói xem ta nên học võ công gì đây."
Đây là đại nhi tử của Lữ Kim Lan: Lữ Huyền Trị.
Ả nhìn đại nhi tử, trong lòng không khỏi buồn bực.
Ban đầu Lữ Kim Lan và Khương Hạo thành hôn, mọi người đều đặt kỳ vọng rất cao vào con cái của họ. Phụ thân, mẫu thân, gia gia của Lữ Kim Lan đều là Luyện Khí tu sĩ, có linh căn, Khương Hạo lại là tam hệ chân linh căn, hậu duệ của hai người rất có khả năng có linh căn.
Nhưng Khương Hạo không muốn hoàn toàn ở rể, bèn cùng Lữ gia ước định: sinh hài tử đầu tiên mang họ Lữ, hài tử thứ hai mang họ Khương, hài tử thứ ba lại mang họ Lữ... cứ thế mà tiếp diễn.
Đại nhi tử Lữ Huyền Trị ở tuổi bảy tám, chính là lúc linh căn hiển hiện, lại bị phát hiện không có linh căn.
Đây chính là nguyên nhân khiến Lữ Kim Lan tâm tình không tốt.
————
Khương Hạo bước vào thư phòng.
Trên thư án, một hài đồng năm tuổi đang cầm bút lông, luyện chữ.
Đây là nhị nữ nhi mang họ Khương của hắn: Khương Lâm.
"Phụ thân, người lại cãi nhau với nương sao?"
Khương Lâm ngẩng đầu lên, nàng ở trong thư phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng nương mắng chửi bên ngoài.
"Ừm, sau này ngươi ngàn vạn lần đừng học theo nương ngươi, phải làm một cô nương dịu dàng."
Khương Hạo khẽ nói, sau đó ngồi bên cạnh Khương Lâm xem lại tập chữ nàng vừa viết.
Qua nửa khắc, Lữ Kim Lan bước vào thư phòng, ả dằn xuống cơn giận: "Khương Hạo, ngươi theo ta đến đây."
"Làm gì?"
Khương Hạo không nhúc nhích.
Lữ Kim Lan thấy hài tử có mặt, bèn ghé sát tai Khương Hạo thì thầm một câu.
"..."
Khương Hạo không nói nên lời, bởi Lữ Kim Lan gọi hắn đi sinh thêm hài tử.
Hắn kỳ thực không mấy tình nguyện, ở chung với Lữ Kim Lan lâu ngày, chút thiện cảm ít ỏi còn sót lại cũng bị tính cách của ả mài mòn hết.
Hắn năm xưa cưới Lữ Kim Lan quả thực không có tình cảm gì, thuần túy là nhìn trúng mảnh đất linh mạch của Lữ gia trang viên này.
Hắn là tam hệ chân linh căn, lại là tiên quan, có tư chất Trúc Cơ!
Vì muốn Trúc Cơ, hắn mới phải ủy khuất cầu toàn, nhưng sống ở Lữ gia quá mức uất ức, đặc biệt là khi đối mặt với một thê tử phàm nhân tính tình không tốt.
Đây cũng là lý do vì sao hắn đích thân tặng Từ Hiếu Ngưu một viên linh thạch làm lễ mừng.
Một mặt, Từ Hiếu Ngưu có mối liên hệ với Trúc Cơ đại tu sĩ ở quận thành, giao hảo với Từ Hiếu Ngưu nói không chừng có thể đạt được tiên duyên.
Mặt khác, Khương Hạo cần thế lực của riêng mình, hắn không thể mãi dựa dẫm vào Lữ gia.
Giờ đây đã sinh hạ hai hài tử, đoạn nghiệt duyên này đã đủ rồi, hắn không muốn sinh thêm nữa.
"Đi!"
Lữ Kim Lan bất chấp tất cả kéo Khương Hạo rời đi. Gia đình ả đặt hy vọng rất lớn vào ả, nhất định phải sinh ra một hài tử có linh căn mới được.
Khương Hạo thỏa hiệp, không từ chối.
Không sinh cho Lữ gia một hậu duệ có linh căn, thì không cách nào ăn nói được.
