Hơn năm mươi con lạc đà nối thành một hàng dài, khó nhọc tiến bước trên hoang mạc Gobi. Thành viên thương đội đều dùng khăn lụa che mặt, đa phần dắt lạc đà đi bộ, duy chỉ có một thân ảnh mảnh mai cưỡi trên lưng một con lạc đà non. Người dắt lạc đà là một lão nhân tuy tuổi đã cao nhưng dáng người vẫn vạm vỡ, y phục gọn gàng đơn giản, hiển nhiên là người dẫn đầu đoàn lạc đà này. Bên hông lão treo một túi nước lớn làm từ da cừu non. Người ngồi trên chiếc yên mềm mại trải lụa giữa hai bướu lạc đà luôn có đủ loại vấn đề, đa phần là những câu hỏi viển vông, khiến lão nhân kinh nghiệm du lịch phong phú đến mấy cũng phải trở tay không kịp, không biết đáp lời ra sao. Đoàn người bọn họ trên đường đi, lại liên tiếp gặp phải hai lần ảo ảnh hải thị lâu mà người thường cả đời khó gặp. Hai lần sa thận đều là cảnh tượng hiếm thấy về tiên cảnh đảo cô độc giữa biển, e rằng chỉ có Phù Sơn của Đạo Đức Tông trong truyền thuyết mới có thể sánh bằng. Người cưỡi lạc đà hỏi về thật giả và nguồn gốc của ảo ảnh, lão nhân sĩ diện đành phải ấp úng, thực sự bị quấn quýt đến đường cùng, đành phải chuyển đề tài, kể vài chuyện hoang đường về hồ ly tinh quái nghe được.

