"Đường gia chủ, lời ngài nói, Phong Trần ta tự nhiên tin tưởng, nhưng tầm quan trọng của Khinh Cuồng đối với Diệp gia ta, ngài hẳn cũng rõ. Bởi vậy, dù thế nào đi nữa, bọn ta cũng phải gặp kẻ đã giết nhi tử của ta, mong ngài thấu hiểu!"
Thái độ của Diệp Phong Trần vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không vì thân phận địa vị của Đường Nghĩa mà có ý nhượng bộ.
Nếu là chuyện khác, Diệp Phong Trần có lẽ sẽ nhẫn nhịn, nhưng nhi tử lại bị giết một cách vô cớ. Nếu hắn không dám đối mặt hung thủ, không có dũng khí báo thù cho nhi tử, vậy người Lưu Quang thành sẽ nhìn Diệp gia bọn hắn ra sao? Diệp gia bọn hắn làm sao có thể đứng vững? Hôm nay dù có ngư tử võng phá, hắn cũng phải báo thù cho nhi tử, vãn hồi danh dự cho Diệp gia.
Huyền Ngự, phó viện trưởng Lưu Quang học viện đứng một bên, cũng cất lời: "Đường gia chủ, xin thứ cho tại hạ mạo muội, Khinh Cuồng cũng là học sinh của Lưu Quang học viện ta. Tại hạ phụng mệnh viện trưởng, nhất định phải làm rõ ngọn nguồn sự việc này, vậy nên xin Đường gia chủ tạo điều kiện thuận lợi, để bọn ta được vào trong tìm hiểu ngọn ngành."

