Suy cho cùng vẫn là đạo chủng không gian, không có đạo chủng, tất cả những thứ khác đều là trăng trong gương hoa dưới nước, chỉ khi lấy đạo chủng không gian làm căn cơ, các loại bí thuật không gian này mới có thể thuận lợi thi triển.
Lại mấy ngày sau, trước căn nhà gỗ, Tô Yên tĩnh lặng đứng đó, ngắm nhìn hai đạo thân ảnh giao thoa lướt đi trên không trung, kịch liệt giao phong. So với lúc Lục Diệp tự mình tu luyện, vùng hư không này càng thêm hỗn loạn, khi hai đạo thân ảnh giao phong, không gian không ngừng vỡ vụn.
Hai người giao phong kia đều tay không tấc sắt, một người là Lục Diệp, một người là tiểu cữu tử Tô Vân.
Mấy ngày trước, Lục Diệp tu luyện một đoạn thời gian, luôn cảm thấy thiếu sót điều gì đó, chợt lóe linh quang, nhận ra mình thiếu gì.

