Ma Thuấn nhìn Lữ Thiếu Khanh cười khinh miệt, dáng vẻ cao cao tại thượng, cũng đáp lại bằng sự khinh miệt và coi thường: "Ngu xuẩn, ngươi có biết sức mạnh của Đại Thừa kỳ là gì không?”
"Hàng dỏm, hàng dỏm, ngươi chỉ biết hai từ đó thôi sao?" "Ngươi còn chưa bước vào Đại Thừa kỳ phải không?" Giọng điệu Ma Thuấn đầy châm chọc: “Ta đã tốn mấy chục năm cũng không thể bước vào bước cuối cùng, thân là chủng tộc được Thiên Đạo ưu ái mà ta còn chưa đạt tới Đại Thừa kỳ, ngươi thì có thể tốt hơn được bao nhiêu?"
Yêu tộc là chủng tộc được Thiên Đạo ưu ái, hơn hẳn nhân loại rất nhiều.
Lữ Thiếu Khanh chợt hiểu ra: "Ngươi dựa vào sức mạnh của bản thân không thể đột phá, nên mới đi làm chó?" "Dựa vào sức mạnh hắc ám mới đột phá, cũng xứng xưng là Đại Thừa kỳ chân chính sao?"

