Trong nháy mắt, vầng thái dương nhỏ mà Trương Cửu Dương thi pháp gọi ra dường như nhận được sự gia trì cực lớn, biến thành một vầng đại nhật thực thụ.
Ánh kim quang chói lòa bao phủ cả Ngọc Hoàng Sơn, cho dù là chân nhân cấp bậc lục cảnh, giờ phút này cũng thấy hai mắt đau nhói, linh giác bế tắc, tựa như rơi vào lò lửa của Lão Quân, nhất thời không phân biệt được đông tây nam bắc.
Trong hành cung, U Vân đạo trưởng và hoàng đế cũng đều nhắm chặt mắt, dù trên đầu có tường che cũng không cản được kim quang đáng sợ kia.

