Tiếng chuông lẻ loi từ Sùng Lễ Quan vọng lại, khiến đất trời càng thêm tịch liêu.
Trương Bãi Thất chậm rãi đứng dậy, bước về phía nam: “Đi thôi, dù sao cũng phải trở về Sùng Lễ Quan. Ta đi trước, như vậy các ngươi cũng có thể yên tâm hơn.”
Trần Tích nhìn bóng lưng Trương Bãi Thất, chỉ cảm thấy đối phương sau khi thành thật thừa nhận bị Tróc Sinh Tướng bắt sống, bỗng chốc già đi vài tuổi.
Tinh Tinh tiến lên đỡ hắn, hắn cũng không từ chối nữa.

