Trần Tích không nói gì.
Trần Tự khẩn khoản nói: “Công tử, thắng bại vốn là lẽ thường của binh gia, ép được lão gia phải dùng đến nước cờ nhàn này đã là hơn hẳn đồng bối, song thua lão gia cũng chẳng phải chuyện mất mặt, trên triều đình có biết bao nhiêu vị tướng công từng bại dưới tay lão gia… Con đường công tử phải đi còn rất dài, Trần gia sau này đều là của công tử. Xin hãy theo tiểu nhân về nhà, lão gia đã đặc biệt dặn dò, tối nay trong nhà đã chuẩn bị cơm canh, có món Quách Tháp Đậu Hủ mà công tử yêu thích.”
Song đúng lúc này, chợt nghe tiếng trống trầm đục vang lên từ lầu trống.
Ban đầu là một tiếng trống, rồi tám mặt đại cổ trên tường thành phía đông cũng đồng loạt vang lên, đánh đến long trời lở đất.

