Thiền Cơ xem thường Lý Nhai, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Tuyền Ngọc, nàng cười yêu mị nói:
- Lý Tuyền Ngọc, ngươi chẳng phải nữ thần kiêu ngạo của Lý gia sao, sao lại chật vật thế? Tỷ đệ các ngươi xem ra không phải là đối thủ của chúng ta
Từ Như Dạ cất bước đi về phía Lý Nhai.
Lý Tuyền Ngọc đột nhiên ném trường kiếm trong tay ra, lưỡi kiếm đang phi hành đột nhiên phân hóa ra bốn đạo kiếm ảnh, cùng nhau lao đến Từ Như Dạ.
Từ Như Dạ phản ứng cực nhanh, vung tay phải lên, tử khí trong tay giống như liệt diễm bùng nổ, cứng rắn ngăn lại kiếm của Lý Tuyền Ngọc.
Thiền Cơ trông giống như quỷ mị lập tức xuất hiện sau lưng Lý Tuyền Ngọc, trong tay nàng xuất hiện một cây quạt lông, dùng sức quạt ra, sương độc cuồn cuộn màu đỏ lao nhanh ra, khiến cho Lý Tuyền Ngọc không thể không nhảy ra.
Sương đỏ ở trong rừng lập tức khuếch tán, có một con mãng xà ẩn hiện trong sương mù, cấp tốc nhào lộn, những nơi đi qua, sương đỏ bốc lên, trong thời gian cực ngắn đã lập tức vây kín Lý Nhai và Lý Tuyền Ngọc.
Lý Tuyền Ngọc rơi xuống bên cạnh Lý Nhai, ánh mắt lướt nhìn bốn phía, đã không nhìn thấy thân ảnh của Thiền Cơ, mà Từ Như Dạ thì lơ lửng ở giữa không trung, nhìn xuống bọn hắn.
- Ở nơi này của Thái Huyền môn, các ngươi dám động sát tâm?
Lý Nhai trầm giọng hỏi.
Từ Như Dạ nhếch miệng lên, hắn giễu cợt nói:
- Đã sớm nghe nói Thái Huyền môn lớn mạnh bao la, từ khi môn chủ nhiệm kỳ này kế vị trở đi, Thái Huyền môn không ngừng suy yếu những chư hầu quanh biên giới, hình như là muốn để cho đệ tử trong môn tự mình giải quyết mâu thuẫn, tám tòa ngoại thành môn phảng phất như một bức tường, bên trong tường là danh môn chính phái, ngoài tường lại là mạnh được yếu thua, không khác gì ma đạo.
- Đánh tới bây giờ, vẫn chưa có người đến đây, xem ra ở ngoài ngoại môn, Thái Huyền môn căn bản không phái người đến phòng thủ gác lại, hôm nay, ta giết ngươi, lại bắt tỷ tỷ ngươi đi, cùng lắm thì không tham gia đại hội ngoại môn thiên hạ nữa.
- Hơn nữa người trong Dược Cốc kia, cũng giết luôn, có thể khiến tiểu công chúa Lý gia tự mình tới đây bảo hộ, tất nhiên có liên quan không cạn với các ngươi.
Từ Như Dạ tựa hồ nghĩ đến cái gì, liếm môi một cái.
- Giúp ta tranh thủ thời gian.
Lý Tuyền Ngọc nhỏ giọng nói, sau đó nàng ngồi xếp bằng xuống, hai tay nàng tốc độ cao kết pháp quyết, chính giữa mi tâm của nàng hiện ra một đoàn kim diễm, ẩn hiện.
Ánh mắt Lý Nhai ngưng tụ, thân hình đột nhiên hạ xuống, sau đó phóng lên, trường kiếm chỉ thẳng lên trời, kiếm khí dâng lên từ dưới đất vọt thẳng lên trời cao, khí trùng đẩu tiêu, kình lực bạo tạc khiến cho rừng núi trong phạm vi mấy chục trượng kịch liệt lay động, cuồn cuộn sương đỏ bị lật tung lên, thanh thế rất lớn, dưới hoàng hôn, vô cùng tráng lệ.
Từ Như Dạ cười khẩy, hắn lập tức từ túi trữ vật ở bên hông lấy ra một lá cờ màu tím, bên trên cờ xí thêu một đầu quỷ ác dữ tợn, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ từ trong lá cờ lao ra.
- Phệ Hồn kỳ!
Tay trái hắn vung xuống, linh lực toàn thân bùng nổ, hình thành một cái thủ ấn thật lớn ép xuống, cưỡng ép áp chế kiếm khí của Lý Nhai.
Lý Nhai nhíu mày, linh lực của hắn kém xa Từ Như Dạ, căn bản không chống lại được.
Dưới ánh mắt soi mói của hắn, cây cờ lớn màu tím trong tay Từ Như Dạ bắn ra một trận lốc xoáy màu tím khiến cho thần hồn hắn điên đảo.
Xong rồi!
Sắc mặt Lý Nhai đại biến, một cơn choáng váng mãnh liệt đột nhiên ập đến, khiến cho hắn hoảng sợ chính là, thân thể của hắn không thể nhúc nhích được nữa, cảm giác linh hồn của mình thoát khỏi xác.
- Hắn muốn câu hồn phách của ngươi, quả nhiên là cả gan làm bậy!
Thanh âm của lão tổ vang lên ở trong đầu Lý Nhai, ngữ khí kinh sợ.
Lý Nhai nghe xong, mặt càng thêm tái nhợt.
- Để cho ta thử xem linh hồn của đế mạch Thái Thương thú vị như thế nào đi!
Từ Như Dạ cười dữ tợn nói, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Vù......
Một tiếng xé gió bén nhọn xuất phát từ phương xa kéo tới, khiến cho Lý Nhai đang giằng co ở giữa không trung vô ý thức liếc mắt nhìn, ngay cả Lý Tuyền Ngọc đang tĩnh tọa vận công cũng không khỏi mở mắt.
Một mảnh lá cây mang theo kiếm khí sắc bén lướt qua trời cao, nhanh như chớp giật, bay thẳng tới Từ Như Dạ.
Từ Như Dạ không hề dự cảm nhìn tới, nhưng phiến lá cây kia thật sự quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng.
Phịch một tiếng!
Đầu của hắn trực tiếp nổ tung, máu bắn tung toé, bao phủ rừng núi, sương đỏ cũng bị một trận gió mạnh quét tan, Lý Nhai bị lật tung rơi xuống đất, Lý Tuyền Ngọc thôi động linh lực, chống lại gió mạnh, nhưng vẫn bị đẩy lùi mấy bước dựng dậy.
- Từ Lang!
Trong cuồng phong, Thiền Cơ kinh thanh kêu lên, nàng vừa định vọt tới, lại có một tiếng xé gió truyền đến, nàng quay đầu nhìn lại, cơn gió mạnh đáng sợ đang tới kéo theo một làn sương độc màu đỏ, nàng bị phủ qua thân thể của nàng, áo bào của nàng bị gió lốc cuốn đi về phía sau, đường cong dáng người hoàn mỹ lộ ra.
