Logo
Chương 73: Phi diệp tru địch, kiếm khí bá đạo (2)

Trong hai con mắt của nàng phản chiếu một mảnh lá cây bay đến.

Ầm!

Lá cây xuyên thủng đầu lâu của nàng, máu bắn tung toé, nhuộm đỏ sườn núi, mà phiến lá cây kia một đường bay nhanh, chặt đứt từng cây cối, cuồn cuộn bụi đất bay lên, cuối cùng đâm vào trên một cành đại thụ.

Bịch! Bịch!

Thi thể Từ Như Dạ rơi xuống đất, thi thể Thiền Cơ cũng ngã xuống theo, ngay sau đó, trong rừng núi chỉ còn lại có tiếng gió thổi.

Lý Nhai chống đỡ người đứng người dậy, hắn ngồi dưới đất, tóc đen tung bay, cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Lý Tuyền Ngọc cách đó không xa cũng bị chấn kinh, nhìn xem thi thể Từ Như Dạ, nàng lâm vào trong hoảng hốt.

- Phi diệp tru địch, đây là kiếm khí bá đạo cỡ nào chứ, người này ít nhất có tu vi Nguyên Anh cảnh, hơn nữa tạo nghệ kiếm đạo cực cao!

Thanh âm của lão tổ vang lên ở trong đầu Lý Nhai.

Lý Nhai bừng tỉnh, lập tức đứng lên, chắp tay cung kính hô:

- Không biết cao nhân nào ra tay tương trợ?

Lý Tuyền Ngọc nghe xong, cũng đứng dậy theo, chăm chú nhìn bốn phía.

Đáng tiếc, không có người trả lời bọn hắn.

- Tiểu tử, đi qua bên kia nhìn một chút!

Thanh âm của lão tổ vang lên lần nữa, thúc giục Lý Nhai đi đến một cái phương hướng khác.

Lý Nhai cất bước đi tới, hắn run run rẩy rẩy, thương thế cộng thêm bị nhĩếp hồn khiến cho hắn rất là khó chịu.

Lý Tuyền Ngọc thì đi kiểm tra thi thể Từ Như Dạ và Thiền Cơ, nàng còn đâm hai kiếm vào, dùng kiếm khí xoắn nát trái tim của hai người.

Lý Nhai đi tới chừng hai trăm trượng, hắn đứng một cây đại thụ trước mắt, ánh mắt rơi xuống trên cành cây, hắn không khỏi động dung.

- Làm sao có thể...

Lý Nhai run giọng nói, nhìn theo ánh mắt của hắn, một mảnh lá cây cắm ở trên cành cây, bên trên lá cây lượn lờ một tia kiếm khí, toàn bộ thân cây đã nứt ra, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.

- Người này ngay ngoài mười dặm lao tới, ta chỉ có thể nắm được phương hướng, không cách nào nắm được khí tức của hắn.

Thanh âm của lão tổ tràn ngập cảm khái, sau đó tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:

- Xem ra Thái Huyền môn cũng không mục nát như vậy, có đại tu sĩ nhìn chăm chú ở ngoài biên giới.

Lý Nhai nhìn xem phiến lá cây kia, nỗ lực bình phục cảm xúc.

Lúc này, Lý Tuyền Ngọc từ phía sau đi tới, sau khi nàng thấy rõ phiến lá cây kia, nhất thời cũng ngây người.

Bóng đêm buông xuống, Huyền Cốc, lầu các của cốc chủ giăng đèn kết hoa, cố an cùng các đệ tử vây quanh chiếc bàn tròn lớn, nâng ly cạn chén, bầu không khí vui sướng.

Tiểu Xuyên cùng Đường Dư đang đấu rượu, sư thúc Tiểu Xuyên đã đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng hắn không chịu nhận thua, không để ý những người khác khuyên can, tiếp tục uống rượu.

Bọn hắn uống rượu cũng không phải phàm tửu, là cố an chuyên môn bảo người từ ngoại môn mua được linh tửu, một vò giá trị hai khối linh thạch hạ phẩm, tương đương với hai tháng bổng lộc của tạp dịch đệ tử.

- Hôm nay chúng ta gặp được hai tên ma tu, sau này sẽ không còn ma tu tới nữa chứ?

Tô Hàn đột nhiên mở miệng hỏi, lời vừa nói ra, bầu không khí trên bàn ăn lập tức lạnh xuống.

Nụ cười của mọi người tan biến, những tiếng cười nói cũng dần dần mất đi, vô tượng cũng bắt đầu lo lắng.

Cố An trấn an cười nói:

- Yên tâm đi, đã có ngoại môn đệ tử đi tuần tra, vừa nãy các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy không? Nói không chừng sau chuyện này, cường độ đi tuần tra sẽ gia tăng.

Trong lòng hắn cũng không lo lắng, bởi vì hắn đang đắm chìm trong vui sướng.

Chém giết Từ Như Dạ và Thiền Cơ, hắn thành công chiếm lấy 112 tuổi thọ.

Hắn đang tổng kết quy luật chiếm lấy giá trị tuổi thọ, hắn có thể phán đoán, tuổi thọ chiếm lấy nằm ở chỗ tuổi thọ còn thừa của mục tiêu từ khoảng một phần hai đến hai phần ba, cụ thể bao nhiêu, không cố định, có vẻ rất ngẫu nhiên .

Mặc dù cướp đoạt tu sĩ tuổi thọ càng cao, nhưng cố an cũng không định gặp lại loại sự tình này nữa.

Giết địch quá nhiều, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp phải phiền toái, còn không bằng dựa vào dược thảo chồng chất tuổi thọ như hiện tại, ít nhất là an toàn hơn.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, mặc dù cố an có thể thông qua giết địch tốc độ cao để trưởng thành, nhưng nếu gặp được cường địch vượt xa bản thân, vậy sẽ vẫn phải chết.

Cũng như thật sự có thể đoán được, hắn không cách nào xác định tu vi đỉnh của nhân gian cao cỡ nào.

Nhưng hắn cảm giác mình chỉ cần chịu khó thêm ngàn năm vạn năm, đại khái sẽ không gặp phải địch thủ nào.

Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy có lý, bầu không khí trở lại vui vẻ nhanh chóng.

Cố An khôi phục tinh thần, bắt đầu nói chuyện phiếm với đệ tử, hỏi tiếp theo bọn họ có mục tiêu tu hành gì, bầu không khí không ngừng tăng lên, đến khi hắn cũng bắt đầu uống rượu.