“Gia sản của Lưu Diệu Tổ bị tịch biên, bọn ta tra được hắn có trăm mẫu ruộng ở thôn Bách Hác nên đến đây xử lý. Nhà ngươi là tá điền, có quyền ưu tiên mua ruộng, các ngươi có mua không?”
Thẩm Dục nói rõ mục đích chuyến đi.
Từ Phú Quý nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải chuyện phiền phức.
Hắn khẽ động tâm, cơ hội mua ruộng không phải lúc nào cũng có. Vừa hay hắn mới có được món hời tám nghìn lượng bạc từ bọn đạo tặc, cộng thêm tiền nhà tích cóp cũng được một vạn lượng.
“Dám hỏi đại nhân, một mẫu ruộng giá bao nhiêu?”
“Tám mươi lăm lượng.”
Thẩm Dục nói xong lại bổ sung một câu: “Nếu ngươi mua một lúc ba mươi mẫu thì một mẫu chỉ tám mươi lượng bạc.”
Thời buổi thái bình, một trăm lượng bạc một mẫu còn chẳng có chỗ mà mua. Gần đây nhà nào cũng thiếu tiền, thiếu sức lao động nên huyện nha mới hạ giá xuống mức này.
“Đại nhân, vậy nếu ta mua toàn bộ một trăm mẫu ruộng dưới tên hắn thì sao?”
Từ Phú Quý thật sự muốn tích trữ ruộng đất.
Hắn có nhiều tiền nhưng không dám tiêu, cũng không biết mua gì, chi bằng đổi thành ruộng nương để thu lợi lâu dài. Chỉ cần chịu khó bỏ sức, trồng trọt là chuyện làm ăn chỉ có lãi không có lỗ.
“Bao nhiêu? Một trăm mẫu?!”
Thẩm Dục kinh ngạc đánh giá Từ Phú Quý, không ngờ gã nông phu trông có vẻ thật thà trước mặt lại có thể bỏ ra nhiều bạc như vậy.
“Theo quy định, ta phải đi hỏi những tá điền khác trước, họ có quyền ưu tiên mua ruộng. Trừ phi họ không mua, hoặc ngươi trả giá cao hơn họ, thì mới có thể bán bảy mươi mẫu ruộng đó cho ngươi.
Có điều…”
Nói đến đây, Thẩm Dục dừng lại, khoan thai bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Từ Phú Quý tâm lĩnh thần hội, liếc mắt ra hiệu cho Giai Trân lui ra ngoài.
Trong nhà chính chỉ còn lại Từ Phú Quý và Thẩm Dục, Từ Phú Quý đóng cửa nhà chính lại, rồi từ gian nhà bên cạnh lấy ra một túi tiền đưa cho Thẩm Dục: “Đại nhân, xin ngài giúp cho.”
Thẩm Dục mặt không đổi sắc cất túi tiền, ước chừng có hai mươi lượng bạc, trong lòng thầm nghĩ gã nông phu này cũng biết điều đấy.
“Nha môn chúng ta chỉ muốn tiện việc, nếu ngươi có thể mua hết một trăm mẫu một lúc thì cũng coi như giúp chúng ta bớt việc. Giá sàn của chủ bạc đại nhân là bảy nghìn năm trăm lượng bạc, bán được đến mức đó là có thể báo cáo với huyện nha.
Ngày mai ngươi mang tiền đến huyện nha tìm ta, ta sẽ giúp ngươi tìm chủ bạc đại nhân để lo liệu. Ta tên là Thẩm Dục.”
Hắn nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Vâng, đa tạ Thẩm đại nhân.”
“Phải rồi, còn một chuyện nữa…”
Trước khi rời đi, Thẩm Dục ghé vào tai Từ Phú Quý thì thầm vài câu.
Sau đó Từ Phú Quý tiễn Thẩm Dục ra cổng lớn, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là hời to rồi.
————
Hôm sau.
Từ Phú Quý đến huyện nha, báo tên Thẩm Dục.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Dục xuất hiện, dẫn hắn đi gặp chủ bạc Tiêu Lỗi.
Từ Phú Quý lén đưa năm mươi lượng bạc lót tay cho Tiêu Lỗi, sau đó Tiêu Lỗi liền nhanh gọn làm xong khế điền một trăm mẫu ruộng theo đúng giá sàn bảy nghìn năm trăm lượng bạc.
Trên khế điền ghi rõ chủ nhân của một trăm mẫu ruộng: Từ Phú Quý.
“Sau này nhà ta có một trăm tám mươi mẫu ruộng rồi!”
Hắn giấu khế điền vào trong lòng, tâm trạng vô cùng kích động.
Có nhiều ruộng đất như vậy, sau này chuyện cơm ăn áo mặc của nhà hắn sẽ không còn eo hẹp nữa, đời sống sẽ được nâng lên một bậc.
————
Thời gian trôi đi, một tháng sau.
Trên đồng ruộng, Từ Phú Quý đang cấy cây giống dược liệu.
“Viêm Kỷ này thật khó sống, phải ươm trong không gian bên trong cơ thể nửa tháng mới sống được.”
Dược liệu hắn đang trồng tên là “Viêm Kỷ”.
Đây là một loại dược liệu thuộc tính Hỏa, trồng ở ruộng thường thì chỉ là dược liệu bình thường, trồng ở nơi có linh mạch thì chính là linh dược.
Sau khi trưởng thành, nó rất giống câu kỷ, điểm khác biệt là quả có màu vàng rực như lửa, có tác dụng bổ nội dương, trừ hàn sinh nhiệt, cường tâm kiện phế.
Cái khó của việc trồng Viêm Kỷ là nó rất khó sống, đặc biệt là ở những thửa ruộng bình thường không có linh khí.
Vì vậy, Từ Phú Quý đã ươm giống trong không gian bên trong cơ thể vốn dồi dào linh khí, đợi đến khi cây sống được mới đem cấy ra ruộng.
Viêm Kỷ ba năm thì trưởng thành, cao khoảng bằng một người.
Sau này mỗi năm đều có thể thu hoạch quả “Viêm Kỷ” để làm thuốc, dược tính tăng dần theo từng năm, trăm năm sau dược tính sẽ đạt đến cực hạn, không tăng thêm nữa.
Từ Phú Quý trồng năm mẫu Viêm Kỷ.
Mỗi cây Viêm Kỷ cần không gian sinh trưởng lớn, mỗi cây giống đều cách nhau ba mét.
Nếu xét về mặt lợi ích, việc trồng Viêm Kỷ thực ra cũng bình thường.
Bởi vì sau ba năm, mỗi năm Viêm Kỷ đều cho ra rất nhiều quả, sản lượng lớn và ổn định, trong khi nhu cầu lại không nhiều đến thế.
Ở huyện Đồng Cổ có mấy hộ chuyên trồng Viêm Kỷ, đã đủ để đáp ứng nhu cầu.
Từ Phú Quý chọn Viêm Kỷ không phải vì lợi ích kinh tế, mà vì đây là linh thực thuộc tính Hỏa duy nhất mà hắn tìm được trong huyện thành.
Bên cạnh năm mẫu Viêm Kỷ là bốn mẫu “Địa La Sâm”.
Địa La Sâm, linh thực thuộc tính Thổ, bộ phận dùng làm thuốc của nó cũng nằm dưới lòng đất, giống như Thiết Căn Thảo.
Rễ của Địa La Sâm sinh trưởng chậm, hai năm thành thuốc, sau đó dược tính tăng dần theo từng năm.
